Chu Văn An cho ta sống lại một lần tuổi trẻ Một gia đình có nhiều thế hệ, học cùng trường là cảm giác như nào ?
Câu hỏi này có vẻ không khó trả lời vì rất nhiều nhà có các con học cùng một trường cấp 1, cấp 2 trong khu vực sẽ chẳng cảm thấy có gì khác lạ. Năm nay đưa đứa lớn vào lớp 1 chẳng bao lâu nữa lại đưa đứa bé đến cùng một nơi, vẫn gửi gắm những thầy cô đó. Thật ra, câu hỏi đúng phải là: “Một gia đình có nhiều thành viên cùng trải qua thanh xuân ở cùng một địa điểm là cảm giác như thế nào ?” Chu Văn An, ngôi trường hơn 100 năm tuổi là nơi in dấu bao thế hệ học sinh. Ở Chu Văn An, ta có thể thấy những ông bố, bà mẹ tự hào đưa con trở về mái trường xưa. Ở Chu Văn An, có thể thấy những anh chị đi trước chỉ dạy lại cho em những bài học từng trải qua. Chu Văn An vẫn đứng đó già đi theo năm tháng nhưng lại cứ trẻ mãi với những nụ cười hồn nhiên của tuổi học trò. Tôi có một cô em gái kém 11 tuổi. 11 năm trước tôi lần đầu bước chân đến Chu Văn An, bắt đầu viết nên câu chuyện tuổi trẻ của mình. 11 năm sau, em gái tôi cũng nỗ lực, tự tin bước chân vào trường. Không phải chỉ có tôi mà có lẽ bố mẹ tôi, em gái tôi đều có cảm giác, Chu Văn An đã cho ta sống lại một lần nữa. Đó là cảm xúc của bố mẹ tôi khi hơn 10 năm sau lại được thấy con mình khoác lên người bộ vest đồng phục, lại thấy con ôn luyện, học tập, thi cử ở Chu Văn An. Là cảm xúc của em tôi khi 10 năm trước chỉ là ham vui nên đến trường chị tham gia một vài ngày lễ mà giờ đây lại được trở thành một phần của Chu Văn An. Là cảm xúc của chính tôi khi nhìn bài tập về nhà, đề cương các kỳ thi mà cảm thấy như lại quay trở lại những năm tháng chẳng có gì ngoài thời gian, dài và rộng lãng đãng trôi trong những kỳ thi và bè bạn. Em tôi cũng học chuyên tin. Có thể mọi người không biết nhưng cảm giác nhìn lại những đề bài quen thuộc mà mình đã quên cách code từ lâu, nghe giọng thầy Tài giảng lại từng bước rồi lại nhìn màn hình C++ khác hoàn toàn màn hình xanh lét của lập trình Pascal ngày trước. Vừa quen vừa lạ. Vừa bồi hồi, vừa xúc động. Vừa cảm thấy mình đã già đi, nhưng lại cảm thấy mình còn trẻ mãi. Em tôi tham gia teamwork, tôi kể với e rằng, khóa của tôi là khóa đầu tiên có teamwork. Em tôi bàn luận về việc ko biết Sparkling Night năm nay có đc tổ chức ko, tôi kể với em về Sparkling Night khóa của tôi cũng là Sparkling Night đầu tiên của Chu Văn An. Tôi vẫn còn giữ chiếc áo đồng phục thể dục cũ. Đó là chiếc áo của khóa cuối cùng còn đươc mặc đồng phục thể dục chia màu theo khối. Khi em mặc tạm để học thể dục online những ngày giãn cách, tôi nhìn thấy đâu đó hình ảnh của chính tôi năm đó, mặc chiếc áo xanh, vô lo vô nghĩ vui đùa cùng các bạn. Quãng thời gian em học online cũng là khoảng thời gian tôi làm việc tại nhà. 2 chị em vốn chung 1 phòng nên tôi đã dự gần như tất cả các tiết học của em tôi chẳng sót tiết nào. Từ những phương trình chuyển động, vecto, tập hợp, nguyên tử cho tới truyền thuyết , cổ tích, sử thi… tất cả kiến thức đó ồ ạt chảy lại trong tôi. Cứ như thể, nhắm mắt lại, khi mở ra tôi lại là cô bé 15 tuổi, lại mặc áo trắng, đi lên cầu thang gỗ, ngồi trong lớp học có cửa sổ xanh nhìn ra bên ngoài là hồ tây gió thổi… Mở kỷ yếu về trang lưu bút tôi đã viết 11 năm trước: Chu Văn An là tình đầu của tôi. Là nơi ấp ủ ước mơ, tình yêu một thời áo trắng. Chu Văn An, nơi cho ta những hồi ức đắm chìm mãi không quên, ể khi ta trở về, như thể, ta chưa từng rời đi… Hà Nội 10.11.2021 |